tại nhà Jihoo tất cả đều có mặt ko ngoại trừ Gaeul
– gaeul à, tối nay bọn anh ngủ ở đây, em cũng vậy nhé, sáng mai mình xuất phát luôn- Junpyo đề nghị hứng khởi nói
-ủa Jaekuyng unnie đâu rùi Junpyo sunbae – Gaeul cố đánh lạc hướng trong khi Yi Min đang ngồi dựa vào lòng cô, từ khi cô về nó ko hề để cô rời khỏi cô dù chỉ một bước, điều đó càng tạo thêm cơ hội cho Yi Jung
-à, ba mẹ vợ anh có việc gọi cô ấy sang bên Mỹ rùi, cô ấy gửi lời xin lỗi em và sẽ tranh thủ về sớm, nhưng mà em chưa trả lời lời đề nghị của anh mà- Junpyo ngốc vẫn ko hiểu lời cầu khẩn từ mắt Gaeul
– thưa tiểu thư, tiểu thư ko thể ở lại đây đựoc, cảnh vệ sẽ ko đủ khả năng bảo vệ tiểu thư- ông quản gia nói
– chú cứ về đi, đây là nhà của tập đoàn shinwa thì còn gì phải lo, chú yên tâm ko có gì đâu- Gaeul biết mình sẽ ko làm được gì khi nhìn vào ánh mắt cún con đang ứa nước của Jandi
-gaeul à, tốt quá-jandi mừng rỡ rồi quay sang junpyo – Ji Hoo tối nay anh qua phòng khác ngủ em ngủ với gaeul
– ya, em lại đối xử với chồng em như thế rồi- con sâu ngủ hôm nay đã bị lây tật cào nhào của Junpyo
-ko sao đâu jandi, cậu cứ ngủ cùng Jihoo sunbae mình ở một mình quen rồi với lại có cả Yi Min, có lẽ tối nay thằng bé sẽ ngủ ở đây với mình, anh ko phiền chứ Yi Jung
-à ko có gì đâu, em có thể bên cạnh Yi Min mọi lúc em muốn – Yi Jung mỉm cười dịu dàng, Gaeul tránh ánh nhìn của anh
-mẹ…con có thể đi cùng mẹ ko…con muốn đi chơi cùng mẹ
-uhm…….- Gaeul suy tư – mẹ rất muốn con đi cùng nhưng còn việc học của con, Yi Min????
-con có thể theo kịp mà mẹ, mẹ ko tin con à, đi mà mẹ, con muốn đi với mẹ- thằng bé dùng ánh mắt cún con nhìn cô
-thôi thôi mẹ đầu hàng, nhưng con phải hứa là mình ko được lơ là việc học hiểu chứ?- Gaeul vuốt nhẹ tóc nó
-yes madam – thằng bé giơ tay chào kiểu trong quân đội và hô to làm mọi người ko khỏi bật cười
– 2 mẹ con câu đang bỏ rơi mình đấy, dù sao mình cũng đã quyết định rồi, cậu và Yi Min sẽ ngủ cùng mình còn anh ấy có thể ngủ cùng các sunbae khác mà
-F4 cũng ở lại đây sao – gaeul ngạc nhiên hỏi
– có chuyện gì sao gaeul- yi jung hỏi
-à…à… ko có gì?- gaeul cảm thấy hối hận khi quyết định ở lại
-lâu lắm mới có dịp chúng ta ngồi cùng nhau như thế này nhỉ- woobin đưa ly rượu lên miệng nói
-junpyo à, công việc của cậu lúc này sao rồi- ji hoo hỏi
– từ lúc nào cậu quan tâm công việc của tớ nhỉ, ù thì nó vẫn bình thưòng nhưng nhờ có sự xuất hiện của nữ hoàng băng giá của chúng ta mà shinwa ngày càng nổi tiếng và có nhiều người nổi tiếng đến chỉ mong có cơ hội gặp và trò chuyện với nữ hoàng của chúng ta, gaeul à, hay là em ở đây luôn đi nhé, anh sẽ miễn phí cho em tất cả- junpyo chọc
– sunbae đã quá lời rồi ạ
-anh nói thật mà
– gaeul sao em ít nói vậy- ji hoo
-em quen rồi ạ
-gaeul à, thời gian qua cậu đã đi đâu có thể nói cho mình biết những chuyện đã xảy ra với cậu ko?
-ko có gì cả jandi, mình đi khắp nơi ấy chứ, giống như một chuyến viễn du dài thôi, còn cậu làm phu nhân yoon có gì khác ko- gaeul cố đánh lạc sang chuyện khác
– phu nhân yoon cái gì chứ, chán chết – jandi ngao ngán nói
– jandi em lại nói xấu chồng mình rồi – Ji Hoo lắc đầu chán nản
– ya jandi à, tớ thấy cậu càng ngày càng hung dữ rồi đấy, đến Jihoo sunbae mà còn sợ
– hahaha jihoo có hội chứng sợ vợ rồi- woobin trêu chọc
– yi jung còn cậu thì sao, dạo này sao rồi- ji hoo bỏ qua lời trêu chọc của Woobin
– tớ thì vẫn bình thuờng đang chuẩn bị mở một cuộc triễn lãm thôi
– gaeul à,anh nghe nói triễn lãm của em sắp tới đuợc tổ chức tại viện Sochu à
– vâng, em cũng định thế
– thưa tiểu thư-ông quản gia chạy vào
– có chuyện gì thế- gaeul đưa ly trà lên miệng hỏi
– thưa tiểu thư, tiểu thiểu gia đã đến ạ- ông quản gia hấp tấp nói
PHỤT…tất cả nuớc trong miệng Gaeul đều văng ra, Gaeul ho sặc sụa
– gaeul à, em ko sao chứ -yi jung lo lắng
-gaeul sao bất cẩn vậy-Jandi đưa khăn giấy cho Gaeul chùi
-tới….tới đâu rồi- gaeul quay sang hỏi
-MAMI….- một thằng nhóc nhanh nhẹn chạy vào ôm chầm lấy gaeul theo sau là đoàn cảnh vệ kẻ sách giày, kẻ cầm sữa, kẻ cầm tả….
– mason- gaeul giang rộng vòng tay đón mason còn mọi người thì ngỡ ngàng khi nghe cu cậu gọi mami
-ga….gaeul à…nó vừa kêu cậu…là..là ma..mami- jandi lắp bắp
-ko như cậu nghĩ đâu, chuyện này minh sẽ nói sao- nghe gaeul nói mọi người thở phào nhẹ nhõm đặc biệt là Yi Jung, Gaeul ko mải mai nghĩ ngợi quay sang thằng bé – mason à, sao con lại về đây, chẵng phải mami bảo mami sẽ về nhanh sao-gaeul làm mặt giận dỗi
– mami à, mason nhớ mami lắm- thằng bé hôn lấy hôn để vào má gaeul rồi cười sặc sụa còn F4 và jandi thì cứ như trên trời mới rớt xuống
– quản gia tại sao mason qua đựoc đây, phải chăng bên đó có chuỵên gì rồi ko
– dạ thưa tiểu thư….tôi vừa nhận cuộc gọi báo tiểu thiếu gia khi vào trường đã phá hỏng hết các nhạc cụ của trường và làm các nữ sinh đánh nhau nên có thư mởi phhs ạ- ông quản gia trình báo dưới bao nhiêu cặp mắt ngỡ ngàng -ngoài ra tiểu thiếu gia còn trực tiếp gọi phi cơ riêng một hai đòi về bên đây nếu ko đồng ý tiểu thiếu gia ko chịu ăn ạ”
– mason con nghịch ngợm quá, mau lên lầu mami tắm cho rồi xuống chào các cô chú, Yi Min con cũng phải tha đồ ngủ thôi” gaeul véo iu má mason và dắt tay YI Min rồi quay sang F4 và jandi “ xin lỗi mọi người nhé, em phải đi tắm cho bé một chút, em sẽ xuống tạ lỗi sao- gaeul nhấc bổng mason và dẫn yi min đi về phòng theo chỉ dẫn của Jandi
– chuyện gì vừa xảy ra thế này- woobin ngơ ngác
-quản gia, chắc có lẽ chú đã theo gaeul lâu rồi nhỉ- ji hoo dò hỏi quản gia
– dạ vâng tôi đã theo hầu tiểu thư đựoc 4 năm bắt đầu từ ngày tiểu thư xuất hiện- ông quản gia cung kính nói
– vậy ông có thể kể cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra với gaeul và đứa bé kia là ai ko- jandi tò mò
– dạ xin lỗi tiểu thư, nêu ko có sự cho phép của tiểu thư chúng tôi thì tôi ko dám nói ạ- ông quản gia e dè nói
– ông cứ nói có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm- yi jung cương quyết nói
– dạ vâng nếu thế tôi xin phép….câu chuyện bắt đâu vào 4 năm trước trên đường về công ty, tôi và thiếu gia của tôi đã bắt gặp tiểu thưđã ngất xỉu bên đường, thiếu gia đã đưa cô ấy vào bệnh viện và vài ngày sao trong một lần tình cờ nữa ko biết có phải là duyên số thiếu gia chúng tôi bắt gặp cô hình như đang có ý nghĩ tự tử
– tự tử?- mọi người điều ngỡ ngàng
– dạ vâng và lần đó thiếu gia lại một lần nữa cứu tiểu thư, thiếu gia đã giúp tiểu thư rời khỏi cái thế giới mà cô ấy cho là đầy đau khổ, thiếu gia tôi đã đưa cô ấy sang Mỹ một thời gian, suốt một năm trời ở đó, tiểu thư sống trong căn bệnh trầm cảm, tiểu thư ko cười cũng ko khóc lại chẳng chịu nói chuyện với ai một lời. thời gian đó thiếu gia tôi thường xuyên bên cạnh tiểu thư giúp cô vượt qua nhưng dường như đối với tiểu thư thì tiểu thư ko có thiện cảm với đàn ông, ko một ai có thể tiếp xúc với tiểu thư, thiếu gia tôi lúc đó cũng đem lòng yêu tỉêu thư và cũng bày tỏ nhưng câu đầu tiên sau 1 năm trời ko nói chuyện đó là lời xin lỗi và từ chối thiếu gia, cô ấy đã bỏ đi nơi khác và làm việc tại một công ty, sau một thời gian thiếu gia tôi bị bệnh mà qua đời, theo di nguyện của thiếu gia thì tiều thư là người thừa kế lại tại sản của thiếu gia và đứa con trai gửi nhờ tiểu thư chăm sóc, đứa con trai của thiếu gia với người vợ cũ. cứ ngỡ tiểu thư sẽ ko đồng ý nhưng chúng tôi thật sự ko ngờ chính tiểu thiếu gia mason là người duy nhất có thể thấy được gaeul tiểu thư cười, tiểu thư thương mason như con của mình và ngược lại mason cũng quý mến tiểu thư và luôn kêu tiểu thư bằng mẹ. tiểu thư rất nuông chìu tiểu thiếu gia như các vị đã thấy, cả 2 sống bên nhau đến tận bây giờ-ông quản gia kết thúc câu chuyên bằng một nụ cừơi
– thì ra là vậy-mọi ngừơi gật gù
– ông quản gia à, ông đang nói xấu cháu phải ko- thằng bé trên lầu bập bẹ chạy xuống
-mason coi chừng ngã đó con- gaeul í ới trong lúc đang dắt tay Yi Min chạy theo
rầm….vừa dứt lời thì thằng bé đã ngã bổ xuống đất, mếu máo trông rất dáng yêu mọi ngừơi nhanh nhẹn chạy lại đõ thằng bé
– mason con ko sao chứ
– thật quá đáng, ai đặt bậc thang ở đây thế nhỉ, người đâu mau phá vỡ nó cho ta, oaoaoa mami ơi nó làm con hết đẹp zai rùi nè- F4 chưng hửng sau đó lại ồ cười vì thằng bé, cả Ji Hoo cũng ko khán cự đựoc vẻ đáng yêu của thằng nhóc
– hahaha bản sao của cậu kìa Junpyo- woobin trêu chọc
– ya cái thằng này- junpyo thụi vào bụng woobin một cái rồi quay sang mason -nhóc con, cháu biết nhà ai ko mà cháu đập phá hả- junpyo véo iu thằng bé, nó dễ thuơng đến mức junpyo chúa ghét trẻ con mà cũng phải phấn khích
-chú à, cháu là mason đẹp zai-thằng bé lém lỉnh nháy mắt và nhếch miệng cười chẳng khác nào play boy nhí, cái nhếch mép y hệt như Yi Jung còn cái nháy mắt thì ko khác gì Woobin
– hahaha-mọi người ồ cười rồi bước về chỗ ngồi
-mason đừng nghịch nữa con, mau chào các cô chú đi-gaeul thả thằng bé xuống trước mọi người, mason chắp tay sau lưng ra dáng người lớn rồi dạo trước mặt từng ngừơi, người đầu tiên là Ji Hoo, nó nhìn chằm chằm Ji Hoo và ngựơc lại, thằng bé ko lên tiếng Ji Hoo đành mở miệng
– sao cháu nhìn chú ghê th
-cháu đợi coi ai mở miệng trước ạ- thằng bé lém lỉnh trả lời
-chú à, chú đẹp zai quá, đẹp zai giống mason chú làm bố mason nhé- thằng bé nhảy bổ lên người Ji Hoo hơi bất ngờ nhưng rất thú vị, Ji Hoo cảm thấy rất thích thằng nhóc này
– đựoc thôi cháu thử kêu chú một tiếng appa xem nào- Ji Hoo xoa đầu mason
– appa- thằng bé ôm chầm lấy jihoo rồi quay sang gaeul – mami mason có bố rồi này, có bố rồi này- lời nói ngây thơ của mason ko khỏi khiến mọi ngừơi đau lòng, thật tội cho thằng bé
– ngoan lắm từ nay chú Ji Hoo là appa của mason nhé- ji hoo nhìn mason trìu mến
-thế con đi làm quen tiếp đây ạ-thằng bé nhanh nhảu chạy khỏi vòng tay ji hoo và bước đến woobin
– cháu là mason đẹp zai chú là ai ạ?- thằng bé mỉm cừơi với woobin
– yo yo sao tự tin thế nhóc, chú là woobin đẹp trai đây-woobin ko kém cũng nháy mắt trêu thằng bé làm mọi ngừơi phì cừơi
-prince song?-thằng bé chỉ vào vết xăm trên tay trái của anh
– sao nó đọc được thế?- mọi người trố mắt ngạc nhiên
-nó là thần đồng đấy, IQ 280 mọi ngừơi có tin nổi ko- Gaeul nói
– Hả? yo man you are so cool-woobin đưa ngón tay cái trước mặt
– ey ya, ofcoures-thằng bé phẩy phẩy tay y như ngừơi lớn với ý “ đó là chuyện dĩ nhiên”
-trời trời nó mấy tuổi vậy gaeul- junpyo lắp bắp
– chỉ mới 4 thôi, em cũng ko hiểu vì sao nó có thể nói được 3 thứ tiếng đấy- gaeul nói
– CÁI GÌ?????- cả nhà hét muốn vỡ căn phòng khách
– thật ko thể tin được- jandi lắc đầu như cố thoát khỏi giấc mộng
-chú woobin, chú chưa trả lời câu hỏi của cháu- mason nắm tay woobin đưa qua đưa lại
-ừ thì…thì….cháu con nhỏ chưa biết đâu- woobin gãi đầu với mason còn mọi ngừơi thì gắng gượng để không bật cừơi
– cháu ko muốn ep những ai ko muốn nói đâu” mason lắc đầu ra chiều suy tư, ji hoo thì nhìn chầm chầm vào thằng bé, nó đã tích hợp lại 4 mẫu của F4 chăng, cách nói chuyện của Ji Hoo, cái nháy mắt của woobin, nụ cười của Yi Jung, tính cáo kỉnh của Junpyo và sự ấm áp của Gaeul và cả Jandi nữa
– nhóc rất biết điều đấy-
– ko với điều kiện chú phải làm bố woobin của cháu, cả chú đó, chú đó nữa, vậy là cháu có 4 thằng bố hahaha như thế cháu sẽ hơn người khác- mason chóng tay cười ngạo nghễ
– trời…- mọi ngừơi đều ngã lăn
-mason à, là 4 ngừơi bố chứ ko phải 4 thằng bố con hiểu chưa
– con chĩ nhầm thôi mừ- thằng bé cười xí xoá
-mason à, lại đây bố biểu- Junpyo vẫy tay thằng bé
-gì thế appa-
-kêu thêm một tiếng nữa coi-junpyo phấn khích
– haiz…..appa …appa- thằng bé thở dài vẻ mỉa mai mà Junpyo thì cứ cừơi toe toét
-hahaha các cậu xem, nó gọi tớ là appa là tớ là appa rồi đó
-mason à, con kêu chú kia là bố thế biết kêu dì là gì ko- jandi mỉm cười trểu mến chỉ tay về phía Ji Hoo hỏi
-là mami ạ-mason nhanh nhảo chạy lại kiss một cái vào má jandi làm cô sung sướng muốn ngất, vừa hôn xong nó lại nhanh như sóc chạy đến chỗ Yi Jung và nhảy xỏm vào lòng Yi jung, Gaeul thì nhìn chằm chằm họ
-appa à, appa ko thích mason sao
-sao mason lại hỏi vậy- yi Jung mỉm cười nhìn thằng nhóc tinh ranh
– sao appa ko nói chuyện
– à thì tại thấy mason đang chăm chú giới thiếu nên appa ko nói thôi mà- Yi Jung nựng má thằng bé
-good, haha con có ba woobin , con có ba Ji hoo, con có ba yi jung , còn có ba Junpyo này, mẹ gaeul, mẹ jandi hahaha ta là mason đại nhân-thằng bé nhúng nhẫy
– haha các cậu xem, đúng là con tớ rồi cách nói chuyện cũng giống nữa- junpyo hi hửng nói
-con trai tớ giống cậu thì có nước bỏ xứ- Ji Hoo lắc đầu chán nản
-con sẽ giống cả 4 ba luôn ạ-mason lém lỉnh nói -con giống ba Ji Hoo tốt bụng, ba woobin vui tính, ba Yi Jung đẹp trai ba Junpyo….ba Junpyo-thằng bé gãi tóc suy nghĩ
– ba Junpyo thì sao hả mason, có phải là dẹp trai, tài giỏi thông mình đứng ko hahaha ba biết rồi con khỏi khen- Junpyo phẩy tay còn mọi người thì lắc đầu ngao ngán vì cái tự sường của Junpyo
– hahaha con biết rồi- mason nhảy cẩng lên
– con nghĩ ra gì rồi mason- woobin xoa đầu hoi
– là ba Junpyo ngốc nghếch-
– hahahaaha-mọi ngừơi cười ồ lên làm Junpyo vừa quê vừa giận tím mặt
– ya, mason, con đứng lại ngay- junpyo vờn mason
– aaaaa, ba Ji Hoo, ba Woobin, Ba Yi Jung cứu con, aaaaa-thằng bé vừa chạy vừa la vừa ném mọi thứ quăng tứ tung
ạch…..mason truợt chân ngã ko thuơng tiếc
– oa…oa….oa-mason khóc ầm lên, mọi ngừơi chạy lại
mason con làm sao thế, có sao ko đứng dậy ba coi-woobin nhấc bổng mason dậy, thằng bé mếu máo
– mẹ jandi ba Junpyo ăn hiếp con, ba làm con té- mason mè nheo
– ya, goo junpyo sao anh ăn hiếp con em, anh chết với em- jandi tíêp tục rựot junpyo
– anh ko có. mason sao con hại ba- Junpyo vừa chạy vừa thanh minh còn mason thì cười ngặt nghoẽo trên đùi woobin
– ya, mason moon con dám đùa thế à-gaeul nghiêm giọng
– xin lỗi mami-thằng bé xịu mặt thút thít
– thôi mà, ko có gì đâu đừng la nó gaeul, nó nhỏ thế mà, mason nính qua bố bồng này- yi Jung dịu dàng nhấc bổng mason dựa vào vai anh, chính hành động đó làm gaeul có phần lạ lẫm và tim cô lại tiếp tục lỗi một nhịp
-mason mau đi ngủ thôi con 10h rồi- gaeul khều vai thằng bé -ủa YI Min, sao con lại ngồi đó một mình thế-Gaeul dáo dác tìm Yi Min, thằng bé đang ngồi 1 góc bên cuốn sách mà chẳng có vẻ gì là đọc
– ko có gì ạ, con về phòng ngủ đây ạ!!!-YI Min lẳng lặng đứng dậy mỉm cười gượng gạo và bước đi, coi bộ thằng bé không vui, Gaeul nhanh chóng hỉu ý và đi lại gần níu tay thằng bé lại
-Yi min ngoan nghe mẹ nói này!!!!-Gaeul ngồi xuống bên cạnh và vuốt nhẹ tóc nó- mẹ biết con đang nghĩ gì? Nhưng con không thích có em sao? Chẳng phải lúc trước…à….con rất háo hức??- Gaeul khó khăn nhắc lại quá khứ – bây giờ con đã có thêm một em trai rồi, nhưng con cứ yên tâm, tình yêu của mẹ dành cho Yi Min luôn luôn không thay đổi có khi còn hơn thế nữa, mẹ rất yêu hai con con hiểu chứ?”
-oppa….em là Mason…oppa tên Yi min ạ, tên oppa đẹp quá – mason tuột khỏi vòng tay Yi Jung và chạy lại chỗ mẹ nó làm quen
-uhm…anh là So Yi Min, từ đây chúng ta sẽ là anh em nhé – YI Min ôm nó vỗ về, thằng bé phấn khích vì đây là lần đầu tiên nó được làm người lớn
-haiz thật không công bằng, tại sao nhà So có đến hai hoàng tử còn bọn tớ vẫn chưa có, Yi Jung cậu giảm tốc độ được không? – Junpyo ko biết là mình vừa phát âm ra một câu ngốc nghếch, không khí giữa Yi Jung và Gaeul thêm ngột ngạt
-thôi nào, YI Min, mason mau đi ngủ thôi con- gaeul bế mason trên tay nắm tay YI Min, trông cô không khác gì một người mẹ thực sự nếu bỏ đi gương mặt và dáng người trẻ con ngày nào
– con muốn cả nhà ngủ chung- mason thốt ra một câu khiến ai cũng chới với
-HẢ?????- mọi người trố mắt nhìn nhau
– con muốn cả nhà ngủ chung, ngủ chung ngủ chung mà”-mason vòi vĩnh trên tay Gaeul
– được rồi mason sẽ ngủ chung như con muốn nhé- jandi vuốt đầu mason -em thấy ý kiến của mason cũng tuyệt đấy chứ lấu rồi đâu có thế, quyết định vậy nhe em kêu người chuẩn bị
– yeah!!!!- mason giơ tay lên trời làm biểu tượng chiến thắng